Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc 


Phan_12

Bùi Thi còn chưa nói xong thì đầu bên kia chỉ còn âm thanh báo bận. Vừa nghĩ đến thời gian nhận được cuộc gọi này là vào lúc hơn năm giờ chiều Chủ Nhật, cô lại có một sự kích động muốn ném điện thoại di động xuống -- Người đàn ông này thật sự là công tử nhà giàu được giáo dục đẳng cấp cao hay sao? Sao cảm giác còn không có lịch sự bằng tên chăn heo mù chữ mới phất lên vậy? 

Cô nhẹ thở hắt ra một hơi: “Thiếu gia Sâm Xuyên, Hạ Thừa Tư gọi em đến công ty bây giờ, em xuống xe ở đây là được rồi.” 

“Không việc gì, anh đưa em đến.” Sâm Xuyên Quang hơi nhích lên trước một chút: “Đưa cô ấy đến tập đoàn Thịnh Hạ.” 

“Thật xin lỗi, xem anh ta thế này, chắc cuối năm em sẽ không có ngày nghỉ rồi.” Bùi Thi hơi nổi giận. 

“Không việc gì, có thể chúng ta chỉ đi một tuần, chỉ là đi máy bay sẽ là cực hơn chút. Có điều em nghe nhạc Dufay thử đi rồi hẵn quyết định, nhà của anh có một CD của ông ta, mấy ngày nữa cho em mượn.” 

“Được, anh đã dọn nhà rồi à?” 

“Ừ, muốn đi qua xem thử không?” 

“Dĩ nhiên muốn rồi!” 

Sâm Xuyên Quang lịch sự và dịu dàng khiến cho cuộc đối thoại của Bùi Thi và Hạ Thừa Tư trở nên hoàn toàn gắt gỏng rồi. 

Cô xuống xe trước tập đoàn Thịnh Hạ, nhưng lại đúng lúc gặp phải đám người Ngạn Linh và Hạ Thừa Tư trước cửa xoay. Hạ Thừa Tư nhìn cô một cái, lại nhìn chiếc xe màu đen dưới bậc thang, nhưng cũng không nói gì, chỉ để cho Ngạn Linh và những người khác chờ ở cửa, đi vào trong thang máy với cô. 

Một mình đi chung thang máy với Hạ Thừa Tư vào chiều chủ nhật đã đủ kỳ lạ, yên lặng kéo dài càng khiến Bùi Thi hơi mất tự nhiên. Nhìn số thang máy lần lượt nhảy lên, Bùi Thi giả vờ hỏi như không có việc gì: 

“Có công việc cần làm sao?” 

Lúc này cửa thang máy mở ra, Hạ Thừa Tư đi về phía trước cũng không quay đầu lại: “Không phải làm, là làm lại.” 

“Làm lại?” 

Một mạch chạy chậm đuổi theo vào văn phòng của anh, anh mang một chồng văn kiện thật dày ném lên mặt bàn: “Hợp đồng này sửa nát bét, làm lại.” 

“Biết rồi, tôi sẽ sửa lại một lần nữa.” Bùi Thi bình tĩnh nhận lấy văn kiện, “Còn có việc gì cần dặn dò không?” 

Hạ Thừa Tư lục lọi những văn kiện khác, qua một thời gian dài mới nói: “Tôi nhớ em đã nói chồng em làm việc tại phòng thị trường ở Kha Thị.” 

“Đúng vậy.” 

“Ở Kha Thị không ai lái xe thương vụ Marcedes màu đen.” 

Bùi Thi hơi hoảng hốt. Một lúc lâu sau cô cho rằng mình đã hiểu ra vấn đề -- Hạ Thừa Tư chưa từng thảo luận với cô vấn đề không phải là công việc. 

“.... Không phải chồng tôi đưa tôi đến.” 

Hạ Thừa Tư nhìn văn kiện như cũ, thỉnh thoảng còn cầm lấy bút sửa lại bên trên: “Thư ký Bùi, tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của em. Nhưng tốt nhất em đừng để chuyện lộn xộn ảnh hưởng đến công việc. Chúng ta có hợp đồng, tôi sẽ không đuổi việc em, nhưng em đừng quên rằng chức vị ở Thịnh Hạ không chỉ có một thư ký của tổng giám đốc điều hành.” 

Cái gì gọi là chuyện lộn xộn? 

Sao Sâm Xuyên Quang và cô chỉ xem một buổi hòa nhạc lại thành chuyện lộn xộn rồi hả? Hay là nói đàn ông chỉ cần nhìn thấy phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng thì nhất định sẽ liên tưởng đến chuyện lộn xộn? 

Bùi Thi nắm chặt văn kiện trong tay, trong lòng tức giận nhưng không tiện bộc phát: “Anh là cấp trên của tôi, nếu như cảm thấy tôi không thích hợp có thể trực tiếp giáng chức của tôi, không cần phải thương lượng với tôi, cũng không cần phải quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi để uốn nắn tôi. Về phương diện công việc, tôi sẽ chú ý.” 

Lần này, không khí trong phòng làm việc càng gượng gạo hơn. Hạ Thừa Tư lật một văn kiện ra, ghi lời chú giải lên trên một chút, rồi nói lạnh lùng: 

“Em có thể đi rồi.” 

Trong lòng Bùi Thi không vui lắm, cô không hề do dự quay người rời khỏi phòng làm việc. 

Sau khi bóng dáng cô biến mất tại cửa thang máy, Hạ Thừa Tư xuất thần nhìn văn kiện một hồi, bỗng ném cây bút lên bàn, cầm lấy điện thoại bấm số của trợ lý: “Ngạn Linh, hủy bỏ đặt chỗ tại nhà hàng buổi tối giúp tôi. Các người về đi.” 

“Được. Thiếu tổng, nhưng có cần để tài xế ở lại không?” 

“Không cần.” 

Hạ Thừa Tư cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, bật đèn trong công ty trống trải, sau đó ngồi vào bàn làm việc lần nữa, lấy một chồng văn kiện trong ngăn kéo ra. 

Kết quả vòng loại của cuộc thi âm nhạc cả nước đã nhanh chóng được công bố, Bùi Khúc và Hàn Duyệt Duyệt vượt qua vòng tranh tài không hề hồi hộp. Thời gian vòng đấu bán kết vừa ấn định thì sinh nhật của Hạ Thừa Dật cũng theo đến. 

Đêm. 

Trang viên Hạ thị. 

Hàng tỉ tia sáng của tinh cầu tại Hằng Tinh chiếu rọi, hóa thành tro bụi lóe sáng trong vũ trụ mênh mông, nối với nhau thành một dòng sông dài màu bạc động lòng người trên bầu trời đêm khôn cùng, soi sáng bể bơi trong trang viên gần yến tiệc. 

Dù cho nhiệt độ xuống thấp không ai bơi lội, tất cả cây chuối bồng lai trong vườn tràn ngập nét phong tình nhiệt đới cũng đã điêu tàn. Nhưng Hạ Thừa Dật vẫn bảo người mở tất cả đèn dưới đáy hồ lên, bể bơi được xây dựng độc đáo vì thế lại càng lăn tăn sóng nước, khiến cho một nửa nơi yến tiệc thì mang màu vàng, một nửa lại màu xanh. Các cô gái mặc đủ kiểu váy dạ hội đều tụ tập bên nhau, thảo luận xem cuối cùng là thịnh hành váy vintage hay là ngựa vằn, lựa chọn đỏ phối vàng xinh đẹp hay là đỏ phối xanh trẻ trung, gả cho người bình thường đi làm cho nhà mình mà mình yêu thật sự hay là gả cho mấy công tử đào hoa có gia cảnh ngang mình. 

Các cô gái xinh đẹp trong trang viên đều mặc váy dài, duy chỉ có Bùi Thi đứng ở góc bể bơi ngược lại có vẻ rất khác. Cô trang điểm mắt đen sâu thẳm, đầu tóc đánh rối cột vòng ra sau ót, trên người mặc chiếc quần dài màu đen và áo vest hẹp vai có hai hàng nút, bên trong mặc áo sơ mi cổ lật, tay áo xắn đến khuỷu tay. Một tay cầm khung nhạc, một tay bỏ vào túi quần, chiếc vòng tay to màu bạc lộ ra bên ngoài. Trang phục như thế khiến cô nhìn có vẻ cao thon lại lạnh lùng, nhưng bất ngờ lại có một nét quyến rũ trung tính tương đối cuốn hút người khác. 

Thỉnh thoảng có vài cô gái trẻ tuổi đi ngang qua, nói si mê “Chị đẹp quá à”, cô cũng chỉ thản nhiên cười một cái, nhìn không chớp mắt sân khấu trong bể bơi. 

Chờ ở nơi đó là một tay đàn cello nam và ba tay đàn violin nữ. 

Lúc đó, câu nói “Bây giờ cô chỉ là đang ghen tỵ với tôi mà thôi” của Hạ Na tại nhà hát đã thức tỉnh Bùi Thi. 

-- “Ghen tỵ” của Jacob Gade - một nhạc sĩ của Đan Mạch. 

Năm 1925, ông đã viết ra bản nhạc điệu tango này cho một bộ phim câm, từ đó bản nhạc này nổi tiếng. Bản nhạc này không chỉ thỏa mãn được hết tất cả yêu cầu khó khăn của Hạ Thừa Dật, vừa huy hoàng lại hoành tráng, vừa vui vẻ lại bi hùng, thậm chí còn có một cảm giác xinh đẹp lộng lẫy như cây tường vi màu đỏ từ từ vươn lên. 

Cô từng đi đến nhà hát nghe bản hòa tấu của bài nhạc này, đã từng hợp tấu hai người với Bùi Khúc. Nhưng trước thì không đủ điều kiện để cần đội hình dàn nhạc giao hưởng quy mô, sau thì chỉ phối hợp với âm sắc của piano lại có vẻ mỏng manh, cảm giác tang thương lại lấn áp cảm giác hoành tráng. 

Vì vậy, cuối cùng cô nghĩ ra tổ hợp bốn người thế này. 

Hai tay đàn violin mặc váy màu mật, một người khác thì mặc chiếc váy đỏ vạt xéo kiểu khiêu vũ. 

Dĩ nhiên người mặc chiếc váy đỏ vạt xéo là Hàn Duyệt Duyệt, cô ta luôn thích mấy bản nhạc mang phong cách mạnh mẽ kiểu này. Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, cô ta lập tức đi lên trước một bước, trình diễn một đoạn độc tấu violin. 

Đoạn độc tấu này đã được Bùi Thi sửa đổi nho nhỏ, chú trọng nhấn mạnh mỗi khúc chuyển ngoặt. Trong nháy mắt tiếng nhạc du dương lại có cảm giác bi hùng bị thời gian xé nát. 

Vốn tác dụng của ban nhạc chẳng qua là để tạo không khí, những người khác chỉ cần nghe những bản nhạc vui vẻ là được, nhưng trong vài âm tiết ngắn gọn đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. 

Sau khi đoạn độc tấu kết thúc được dừng lại trong giây lát. 

Mọi người còn chưa thoát ra khỏi không khí bi hùng, thì ba tay đàn violin và tay đàn cello đồng thời bắt đầu biểu diễn bài “Ghen tỵ”. Tay đàn cello duy trì phần âm trầm ổn định, ba tay đàn violin thay phiên nhau trình diễn âm cao. Có sự ưu thương của đoạn độc tấu khi nãy, âm nhạc chính thức triển khai lại bày biện ra vẻ hùng vĩ và xa hoa trước nay chưa từng có. 

Không chỉ có âm nhạc êm tai, làn váy đỏ của Hàn Duyệt Duyệt cũng tràn ngập phong cách của điệu Tango, khiến cho một số người tại đây khẽ đứng dậy đung đưa người theo âm nhạc. 

Cạnh bể bơi là nơi nhiều người nhất, Hạ Thừa Dật kinh ngạc trợn to mắt. 

“Anh, em chỉ nói bừa vài lời gây khó khăn cho anh, kết quả là anh thật sự tìm được ban nhạc kiểu này... Hiện tại em đã tin cõi đời này không có chuyện gì là anh không làm được.” 

“Chỉ là bảo người ta làm thôi, không có liên quan gì đến anh.” Hạ Thừa Tư uống một hớp rượu. 

Góc bể bơi. 

Bùi Thi cầm lấy nhạc phổ cuộn lên, gõ nhịp theo âm nhạc, hiện lên ánh mắt khẳng định với Hàn Duyệt Duyệt. Cô luôn khó khăn với âm nhạc, dù là phản ứng của mọi người đều rất tốt, nhưng cô vẫn không có cách nào cho ban nhạc xây dựng tạm thời này một đánh giá cao. 

Theo bản năng cô nhìn về phía ba quý công tử của nhà họ Hạ tụ tập bên nhau một cái, vẫn không thể hiểu rõ ràng là anh em, sao lại khác biệt nhau nhiều như vậy. Hạ Thừa Kiệt mặc bộ đồ vest chính thống màu tím, thắt cravat tuân theo quy tắc, giống như là lập tức phải đi làm đúng giờ. Hạ Thừa Dật thì mái tóc đánh rối theo mốt mới, đeo hoa tai dài và dây chuyền, dáng vẻ vốn rất thanh tú lại quấn chiếc khăn quàng cổ da báo... Quả nhiên bây giờ con trai càng ngày càng đỏm dáng rồi. 

Dĩ nhiên, anh tuấn nhất vẫn là Hạ Thừa Tư. 

Anh mặc một bộ đồ tây đen nhánh, khoác chiếc áo ngoài Pony Skin màu đen, đôi giầy màu đen mũi trắng vừa khéo tôn lên cổ áo sơ mi và ống tay áo màu trắng lộ ra bên ngoài. Khi bưng một ly rượu đỏ trao đổi với người khác, ánh mắt của anh giao nhau với Bùi Thi, nhưng ngay cả cổ cũng không cử động một chút, mà là ánh mắt xoay nghiêng góc 45 độ, lướt qua cô với ánh mắt hơi bễ nghễ sắc bén. 

Trong nháy mắt đó, Bùi Thi thật sự có ảo giác như nhìn thấy được hiện trường quay chụp ảnh bìa của “QQ Style” 

Nhưng cảm giác tươi đẹp này nhanh chóng bị tức giận thay thế. 

Mấy ngày qua Hạ Thừa Tư không có khiển trách công việc của cô nữa, nhưng hai người nói chuyện với nhau còn máy móc hơn trước kia, quả thật là khiến cho người khác khó chịu hơn cả ớn lạnh. 

Mắt không thấy lòng không phiền, Bùi Thi quay đầu tiếp tục để ý ban nhạc biểu diễn. 

Không nghĩ vừa mới quay đầu thì lại nhìn thấy người mà mình không vui lòng thấy cho lắm. 

Hạ Na mặc một váy dạ hội và cầm chiếc xắc tay cùng màu vàng, móng tay và đôi môi được tô đỏ thẫm tươi sáng, sóng tóc xoăn lớn uốn lượn. Đi cùng với cô ta là Nguyên Toa mặc bộ váy lụa và đôi giầy gót nhọn cùng màu đen. Chiếc váy của Nguyên Toa được thiết kế rất hay, váy lót bên trong vạt xéo, nhưng bên ngoài phủ một lớp trong suốt màu đen dài đến gót, lúc đi lại lụa mỏng lay động, màu đen lạnh lùng xinh đẹp nhất thời tiết lộ ra tâm tư của người thiếu nữ. 

Phàm là nơi các cô đi qua thì hương nước hoa sẽ làm si mê một đám đàn ông.

Song, thế nhưng vừa bắt đầu yến tiệc thì chân Nguyên Toa cũng có chút không vững. Lúc đi ngang qua bên cạnh Bùi Thi, cô ta nói với giọng say ngà ngà: “Anh của cô... thích tôi.” 

Hạ Na liếc mắt nhìn Bùi Thi một cái, nói như không có gì: “Nguyên Toa cô say rồi, theo tôi ra ngoài đi. Lát nữa để anh ấy thấy bộ dạng cô như vậy sẽ chán cô thêm.” 

“Anh ấy chán tôi? Anh ấy chẳng bao giờ chán tôi.” Nguyên Toa lắc lắc đầu ngón tay, “Anh ấy thích tôi, cô biết tại sao không? Bởi vì anh ấy không từ chối nụ hôn của tôi.” 

“Một cái hôn thôi, vậy cũng đâu xem là gì.” 

“Ai nói chứ, cô đừng xem thường anh cô. Anh ấy là Hạ Thừa Tư đó, cậu hai nhà họ Hạ đó. Tuy anh ấy trở thành nghèo nát ngay rồi, nhưng cũng không thể nào giống với kiểu đàn ông cặn bã như Kha Trạch, anh ấy không chơi đùa với phụ nữ.” 

Nhất thời Hạ Na có chút không vui, cau mày nói: “Cô bớt đem Kha Trạch ra nói đi. Đàn ông không bao giờ từ chối phụ nữ chủ động. Huống chi mặt mũi cô cũng xinh đẹp, bây giờ cô gọi bừa một cô gái ở đây tự mình đến dâng nụ hôn cho anh tôi xem, tôi đánh cược rằng anh ấy cũng sẽ không từ chối.” 

“Vậy sao? Chúng ta có cần đánh cược không?” 

Ánh mắt Nguyên Toa mơ màng nhìn thoáng qua khắp nơi, cuối cùng chỉ chỉ Bùi Thi: “Này, cô, cô đi nói với Hạ Thừa Tư, cô muốn hôn anh ấy, hỏi anh ấy có đồng ý hay không.” 

Bùi Thi không để ý đến cô ta. 

“Này, cô không phải là thư ký nhỏ của Hạ Thừa Tư sao, tôi là bạn gái của anh ấy, đây là mệnh lệnh đó.” Cô ta lại đợi một chút, phát hiện Bùi Thi không để ý đến mình, lại tiếp tục hỏi, “Sao hả, muốn tôi cũng trả tiền cho tài cán của cô sao?” 

Cô ta làm ra vẻ bắt đầu lục chiếc túi trong tay, Hạ Na hơi lúng túng hạ giọng: “Nguyên Toa, cô đừng náo loạn.” 

Nguyên Toa vẫn không chịu bỏ qua, lấy quyển chi phiếu ra, viết một dãy số lên đó, sau đó quơ quơ trước mặt Bùi Thi: “Như thế nào?” 

Khóe miệng Bùi Thi mỉm cười hờ hững: “Cô Nguyên, chút tiền kia cô muốn đuổi ăn mày sao?” 

“Cô vẫn còn chê ít?” Nguyên Toa vò chi phiếu thành một cục ném đi, lại viết giá lần nữa, “Như thế nào, đủ rồi chưa?” 

Bùi Thi nhìn chi phiếu một cái, dứt khoát không để ý đến cô ta. 

“Được, nhà họ Hạ xem thường tôi thì thôi, thư ký nhỏ như cô cũng dám xem thường tôi?” Mắt hạnh của Nguyên Toa trừng trừng, trực tiếp viết thêm vài số không phía sau: “Như vậy cô còn dám chê ít sao!” 

Bùi Thi khẽ mỉm cười, lấy ngón tay vẽ thêm một vòng sau dãy số. 

“Được, tiểu thư đây đây có tiền!” Nguyên Toa thêm vào một số không, chỉ chỉ về phía Hạ Thừa Tư, “Cô đi hỏi anh ta, mặc kệ anh ta có hôn cô hay không, trở về thì chi phiếu này cũng là của cô!” 

Bên kia bể bơi. 

Thấy Bùi Thi đi về phía bên này, mắt hồ ly gian tà của Hạ Thừa Dật chớp chớp: “Anh hai, chị gái xinh đẹp đã đến.” 

Kể từ khi Hạ Thừa Dật thích nữ biên tập nào đó lớn tuổi hơn cậu, thì trong mắt cậu ai cũng là chị gái xinh đẹp. Hạ Thừa Tư vẫn không để ý đến cậu, chẳng qua tiếp tục bàn bạc với Hạ Thừa Kiệt về vấn đề của công ty. 

“Anh hai, anh và chị thư ký luôn vậy sao?” 

Lúc này Hạ Thừa Tư mới phản lại với cậu em út: “Có ý gì?” 

“Màu sắc quần áo mặc cũng rất xứng, bình thường là đồ công sở cũng thôi đi, không nghĩ đến ngay cả trang phục dự tiệc cũng giống nhau.” Hạ Thừa Dật chỉ chỉ một phía khác, “Anh nhìn xem, giống như là mặc đồ tình nhân vậy.” 

Hạ Thừa Tư nhìn theo phía cậu chỉ. 

Lúc này, hai tay Bùi Thi bỏ vào túi quần, đã đi đến trước mặt bọn họ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Tư, hỏi điềm tĩnh không sợ hãi: 

“Anh Hạ, tôi có thể hôn anh không?” 

CHƯƠNG 10 

Đàn ông đẹp trai thường không giỏi tán tỉnh, phụ nữ xinh đẹp thường không giỏi việc nhà, bởi vì cho đến bây giờ cũng không cần thiết. 

--------- 

Tất cả đàn ông ở đây đều trợn tròn hai mắt, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại ban nhạc tấu ra điệu tango. 

Vài giây sau, theo Hạ Thừa Dật dẫn đầu, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào. 

“Ôi, người đẹp đã gan dạ vậy rồi, Hạ thiếu anh lên ngay đi.” 

“Hôn một cái, hôn một cái, anh không hôn, tôi hôn à!” 

“Thiếu tổng, anh xem các người đã mặc đồ tình nhân rồi, không hôn một chút là có lỗi với người xem đó.” 

.......... 

Bùi Thi lẳng lặng nhìn Hạ Thừa Tư, cô đã sớm chuẩn bị xong nghe anh mắng chửi một trận rồi đuổi đi. Nào ngờ sau một trận ồn ào, anh chỉ nói bình thản: 

“Xin lỗi, không thể.” 

“Không việc gì.” Bùi Thi quay người đi. 

“Hạ thiếu, vậy mà anh không cho người đẹp một chút mặt mũi gì cả.” 

“Đúng đó, không phải hôn một chút thôi sao, cũng đâu có chết.” 

“Ôi, anh hai, anh thật mất hứng.” 

Bùi Thi bỏ đi trong một tràn tiếng thất vọng, lại đi thẳng đến trước mặt Nguyên Toa, rút chi phiếu trong tay cô ta: “Cám ơn.” 

“Thấy không, tôi cũng đã nói anh của cô thích tôi mà! Thư ký này mặt mũi cũng đâu có tệ, anh ấy cũng từ chối rồi!” Váy áo Nguyên Toa nhẹ nhàng đong đưa, nở nụ cười vui sướng. 

“Có đôi khi ma lực đồng tiền thật là lớn đến nỗi khiến cho người ta bất ngờ.” Vẻ mặt Hạ Na ngạc nhiên cười ra tiếng, “Đợi chút nữa Trạch đến tôi nhất định phải chia sẻ chuyện tâm đắc này với anh ấy.” 

Bùi Thi không nói nhiều, tiếp tục trở lại vị trí giám sát ban nhạc. 

Một tiếng sau kết thúc trình diễn nhạc, Hạ Thừa Dật đưa khách đi vào trong nhà. Bùi Thi đưa thành viên dàn nhạc violin ra khỏi trang viên, kêu một chiếc taxi cho Hàn Duyệt Duyệt. 

Trước khi lên xe, Hàn Duyệt Duyệt khẽ nói: “Thật ra thì Thi Thi, nếu lúc đấu vòng loại chị trả lời vài tin nhắn cho em, em sẽ biểu hiện tốt hơn.” 

“Chị biết rồi, lần sau chị sẽ cố gắng ở bên em.” Bùi Thi đóng cửa xe taxi lại, “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” 

“Ừ, ngủ ngon!” Hàn Duyệt Duyệt hăng hái vẫy vẫy tay. 

Bùi Thi trở vào trang viên lần nữa, bể bơi vẫn được ánh đèn xanh vàng chiếu lên như tiên cảnh như cũ, nhưng người thì đã đi hết. 

Giờ phút này tâm trạng cô hơi không vui. 

Cô cũng không muốn làm chuyện mất mặt vì tiền. Nhưng như thế có thể đơn giản gom góp được nhiều tiền bạc, lại xác định Hạ Thừa Tư chắc chắn sẽ không hôn cô để rước lấy phiền phức cho nhau, nên chỉ là một câu nói mà thôi, cớ gì mà không làm chứ? 

Có điều là, so với lời từ chối vô cùng tỉnh táo thì cô càng hi vọng Hạ Thừa Tư trách mắng cô hơn. Anh trả lời như vậy luôn khiến cô cảm thấy trong có chút không thoải mái.... 

Thôi, vốn không phải là người quá quan trọng. 

Gió nhẹ đung đưa qua cành cây, tấu lên bản nhạc đêm nhẹ nhàng. 

Bùi Thi đứng bên cạnh bể bơi, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: Duyệt Duyệt, không phải là chị không quan tâm đến em. Có điều là chị không muốn giải thích mỗi một sự việc, suy cho cùng như vậy quá yếu đuối. Sau khi em về nhà nhớ gửi một tin nhắn hay gọi điện thoại cho chị. 

Còn chưa đánh chữ xong, cô chợt nghe phía sau có tiếng bước chân. 

Cô quay người phát hiện người đến là Hạ Thừa Tư. 

“Anh Hạ, anh lại còn ở đây.” Bùi Thi đóng điện thoại bỏ về túi quần, trong lúc nhất thời hơi ngượng ngùng. 

“Ừ.” Hạ Thừa Tư dừng lại trước mặt cô. 

Ánh mắt của anh sáng ngời và sâu lắng, giống như là đã lấp đầy bóng hình ngôi sao. Đèn nơi đáy hồ soi rọi, ánh sáng màu vàng kim của mặt nước khẽ lay động trên đường nét của anh. 

Nhưng mà không khí vẫn ngượng ngùng và tệ hại như cũ. 

Bùi Thi cảm thấy tâm trạng càng không tốt lắm. Thật ra thì giữa cô và Hạ Thừa Tư chỉ là hai người khách qua đường, nhưng cô cũng không hi vọng lúc chung đụng với anh sẽ xảy ra chuyện gì không vui. Rất hiển nhiên, mấy ngày qua quan hệ của bọn họ còn xa lạ hơn cả xa lạ nữa. 

Rõ ràng là trang phục phong cách trung tính lạnh lùng, nhưng tâm trạng tồi tệ khiến khí thế của Bùi Thi hoàn toàn yếu đi: 

“Đúng rồi, tôi muốn giải thích chuyện vừa rồi một chút, thật ra chỉ là tôi với Nguyên...” 

Nhận ra đầu Hạ Thừa Tư cúi xuống, cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng đôi môi lại đúng lúc đụng phải môi của anh. 

Cả người của Bùi Thi đều cương cứng. 

Giống như có dòng điện chạy qua từ đầu óc cho đến thân thể. Suy nghĩ đầu tiên của cô là vội vàng lui về phía sau, sau đó cười nói là ngoài ý muốn. Nhưng thân thể lại ngây ra vài giây như bị người khác thao túng. Trong nháy mắt ngắn ngủi, Hạ Thừa Tư đã ôm eo của cô, kéo cô ôm vào lòng, dịu dàng mút lấy cánh môi cô. Dòng điện nho nhỏ mới vừa rồi như tăng lên trị số hết cỡ, theo đó thần kinh trung khu phía sau lưng cũng bị đánh trúng. Bùi Thi hơi đẩy anh ra, sau ót lại bị một bàn tay lớn của anh giữ lấy, cả người bị ôm kín trong ngực anh không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mặc anh nhẹ nhàng cắn môi mình, mặc cho dòng điện giật càng ngày càng mạnh khiến cho thần kinh cả người đều hoàn toàn tê dại..... 

Đến khi ý thức được bọn họ đang hôn môi, Bùi Thi sợ đến mức đẩy mạnh Hạ Thừa Tư ra, cuối cùng cũng tránh khỏi được bị anh ôm trong lòng. 

“Anh, anh, anh lên cơn gì vậy!” Đầu tóc cô hơi rối, tâm trạng đã lâu không mất khống chế như vậy. 

Hô hấp của Hạ Thừa Tư hơi mất ổn định, nhưng vẫn cố hết sức gắng giữ tỉnh táo: “Tôi lên cơn?” 

“Đó là do Nguyên Toa dùng tiền bảo tôi làm như vậy, kêu anh hôn là anh hôn sao? Mới vừa rồi cũng đã từ chối giờ anh hôn cái gì chứ!” Vừa nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình lại cho người đàn ông này, Bùi Thi giận đến mức gần như nước mắt cũng sắp chảy ra, nhưng vẫn cố không để mình nổi điên: “Anh, anh cách xa tôi một chút! Anh đừng qua đây!” 

Cô tăng nhanh bước chân lui về phía sau, nhưng do dang ở cạnh bể bơi nên không cẩn thận bước hụt một bước. 

“Cẩn thận!” Hạ Thừa Tư vội vàng đi đến kéo cô, nhưng cô đã rơi xuống và vẫn không quên kéo tay áo của anh. 

Kết quả là hai người đều rơi xuống bể bơi. 

Nửa tiếng sau. 

Ngạn Linh cầm khăn lông lau nước trên đầu cho Hạ Thừa Tư, ánh mắt nhìn Bùi Thi giống như là nhìn một con quái vậy núp trong hồ Lochness ngàn năm mới xuất hiện: “Bùi Thi, cậu Hạ không thể bị sốt, chuyện gì xảy ra với cô vậy?” 

Đầu tóc của Bùi Thi rối như tổ chim, lớp trang điểm màu khói lem luốc, giống như khóc ra nước mắt màu đen vậy. Tay trái cô còn nắm điện thoại đang nhỏ nước, tay phải nắm chi phiếu nát bét, không trả lời một chữ, chỉ bất động yên lặng nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Tư. 

Nghe nói Hạ Thừa Tư rơi xuống bể bơi, rất nhiều người đều đi ra ngoài xem náo nhiệt. Hạ Na khoanh tay, nói như cười như không: “Tôi đã nói sao anh tôi đi ra ngoài gọi điện thoại lại không trở vào. Cô Bùi, chúng tôi đều hiểu mới vừa rồi cô đòi hôn anh tôi là vì trò chơi. Nhưng sau bây giờ lại chơi đến mức để anh ấy rớt xuống nước vậy hả?” 

Lời nói này vừa thốt ra thì những người khác đều cười ồ lên. 

Chỉ có người đàn ông bên cạnh cô ta vẫn không lên tiếng. 

Đó là Kha Trạch mới vừa đến không bao lâu. Anh mặc một bộ đồ vest màu xám lấp lánh, tay áo xắn lên, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, cả người toát lên phong cách yuppie trước sau như một. Xem ra là chân của anh ta đã phục hồi lại tốt rồi. Chẳng qua là mặc kệ mọi người nói gì, ánh mắt của anh ta cũng không rời khỏi người của Bùi Thi. 

....................... 

Năm năm trước. 

Phố Baker, Luân Đôn. 

Tuy vào đêm con phố người đến người đi không có khác biệt quá lớn với hiện tại, vẫn mang dư âm phong cách cổ điển. Trên đường không có nhà cao tầng, ngay cả ngân hàng cũng được xây dựng giống như tòa thành trước đây. Đèn đóm trong tiệm và chiếc ly có chân dài sang trọng đắt tiền nằm trong tủ kính cửa hàng độc quyền, tất cả dụng cụ bát đĩa và giá cả đắt đỏ đều sáng lấp lánh dưới ánh đèn. 

Kha Thi và Kha Trạch đi ra khỏi một nhà hàng Ấn Độ. Nghĩ đến tiền boa mà Kha Trạch vừa để lại cho nhân viên phục vụ thì Kha Thi không nhịn được liếc xéo: “Sao anh lại tiêu tiền rộng rãi dữ vậy?” 

Kha Trạch choàng khăn quàng cổ của mình lên cổ cô, cười nói: “Thái độ phục vụ của bọn họ tốt, nên cho tiền boa, có gì không đúng chứ?” 

“Tiền boa thì chút chút là được rồi, có cần thiết cho nhiều vậy không?” 

“Nói đến phục vụ, người Châu Âu thật sự là không cách nào so với người Châu Á. Em xem người bán hàng ở đây thật tuyệt vời, gần như đĩa vừa ăn xong thì bọn họ đã đặt một đĩa mới lên bàn, nhân viên phục vụ cứ đến mang dụng cụ đó đi. Em mới vừa ăn đồ cay xong, nhìn xung quanh một chút thì bọn họ lập tức đưa khăn giấy đến. Em biết những nơi thế này ở Ý và Đức sẽ xảy ra chuyện gì không. Em vẫy vẫy tay nói với nhân viên phục vụ “Bill, please” thì bọn họ sẽ trực tiếp phóng hóa đơn đến đặt trong đĩa tiền boa cho em.” Nói xong anh làm một động tác ném đĩa bay. (Làm ơn, hóa đơn.) 

Kha Thi không nhịn được phì cười. Thấy cô cười, Kha Trạch tựa đầu, nói nghiêm túc: “Đừng cười, đây là sự thật. Bên này em bị cái đĩa đập vào đầu, đầu chảy đầy máu nói “But sir, I think I need an ambulance!” Bọn họ sẽ đứng ở quầy tiếp tân nói lớn tiếng “Would you like to pay by cash or card? By the way, service charges are not included!” (Nhưng thưa ngài, tôi nghĩ tôi cần một chiếc xe cứu thương/Bạn muốn thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ? Cái này không được bao gồm trong chi phí dịch vụ.) 

Kha Thi cười càng dữ dội hơn nữa: “Anh đừng đùa nữa, làm gì có chuyện khoa trương vậy chứ.” 

Cô cười mắt khẽ cong lên, cảm xúc tự nhiên này khiến người ta quên mất lớp trang điểm đậm của cô. Kha Trạch đưa tay ôm chặt vai cô, kéo cô nhích vào người mình một chút. Thấy cô hơi ngẩng đầu kinh ngạc, anh khẽ nói: “Có điều, anh phát hiện một sự việc rất ghê.” 

“Sao hả?” 

“Tuy nhà hàng này thật sự rất ngon. Nhưng mà...” Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô, “Em có phát hiện trên người anh trai nồng nặc mùi cà ri hay không?” 

“Anh, anh đừng đùa mà.” Kha Thi lại cười lần nữa, có điều vẫn kề đến hít hà trên người anh, “Hình như.... thật sự là có một chút.” 

“Không được, anh không thể trở về như vậy. Nếu không Hạ Na sẽ cho rằng lần này anh đi tìm gái Ấn.” 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .